Cô ấy đã ăn mặc đơn giản khó có thể phù hợp và cô ấy có vẻ đẹp hơn trong mắt tôi. Cô ấy nhẹ nhàng bước đến bậc áp chót và đứng trước mặt tôi, ngực cô ấy ngang với mặt tôi. -Mày ngậm cái mồm lại đi Daniel… tao không nghĩ đó là vấn đề to tát đâu… anh ấy gần như thì thầm vào tai tôi. Bạn nghĩ thế nào về? -Ma..Mar..cela… trông cô thật phi thường. Hơn một người sẽ mất trí vì bạn tối nay… Tôi chắc chắn. – Dường như với tôi rằng người duy nhất sẽ mất cô ấy là con trai tôi….. anh lại thì thầm một cách thách thức.. -Có thể để mất cô ấy với một người mẹ như bà…….là điều duy nhất tôi thêm vào và rõ ràng đó là chiếc chìa khóa chắc chắn đã ném tôi sang thế giới bên kia.